Triết lý kinh doanh
"Tình cảnh của những đứa con trái đất chúng ta mới kỳ lạ làm sao! Mỗi chúng ta đến đây như một chuyến viếng thăm ngắn ngủi. Ta không biết để làm gì, nhưng đôi khi ta tin rằng ta cảm nhận được điều đó. Song, nhìn từ cuộc sống thường nhật mà không đi sâu hơn, ta biết rằng: ta đến đây vì người khác - trước hết vì những người mà hạnh phúc của riêng ta phụ thuộc hoàn toàn vào nụ cười và sự yên ấm của họ, kế đến là vì bao người không quen mà số phận của họ nối với ta bằng sợi dây của lòng cảm thông. Mỗi ngày tôi nghĩ không biết bao nhiêu lần, rằng cuộc sống bên ngoài và cuộc sống nội tâm của tôi là dựa trên lao động của những người hiện tại và cả những người đã khuất, rằng tôi phải nỗ lực để trao lại tương xứng với những gì tôi đã nhận được và còn nhận được."
Vì lẽ nào đó mà dường như có sự đồng điệu giữa tôi và bậc vĩ nhân ấy. Tôi không có ý định so sánh mình với Ông vì những gì tôi đã làm thường rất nhỏ bé, nhưng dường như câu nói ấy như mở lối cho tôi thấy ánh sáng của cuộc sống hiện tại. Tôi không cần biết mình là ai và đến thế giới này làm gì, nhưng dường như niềm hạnh phúc của tôi phụ thuộc vào quá nhiều vào người xung quanh và tôi mong đền đáp lại niềm hạnh phúc ấy cho những ai đang loay hoay trên con đường đi tìm hạnh phúc của mình.
Niềm hạnh phúc của tôi từ phía bên trong, khi tôi luôn phải tự nhủ mình hãy chấp nhận thứ không thể thay đổi, can đảm thay đổi những thứ có thể và mong mỏi mang lại điều ấy đến cho mọi người. đó là sợi dây liên kết của tôi với phần còn lại của thế giới.
Niềm hạnh phúc của tôi từ phía bên trong, khi tôi luôn phải tự nhủ mình hãy chấp nhận thứ không thể thay đổi, can đảm thay đổi những thứ có thể và mong mỏi mang lại điều ấy đến cho mọi người. đó là sợi dây liên kết của tôi với phần còn lại của thế giới.
CEO VERO
Tăng giá trị cho người nông dân
Hành trình Vero bắt đầu vào một ngày cách đây hơn 12 năm về trước trên những chuyến xe đò cọc cạch về Quê. Ngày cận tết cũng là ngày mà cà phê vừa thu hoạch xong. Bên tiếng cối xay đinh tai nhức óc cùng đám bụi vỏ cà phê bay lên ngập trời là cái mùi hăng hắc và nồng nặc đến khó thở vẫn cứ bay lên theo từng bao cà phê đổ vào máy xay, mọi người vội vã và tấp nập theo phần việc của mình và cứ như thế… nhưng tất cả vẫn không thể giấu được ánh mắt hân hoan và nụ cười rạng rỡ của họ như đã trút bỏ gánh nặng sau gần 2 tháng thu hoạch trong nắng mưa và 1 năm ròng rã mong chờ kết quả. Kẻ vui thì 5 tấn 10 tấn trong hoan hỉ, người buồn thì mất mùa còn 2 tấn 3 tấn nhưng mặc nhiên mọi người vẫn cứ chào đón một năm mới nhiều niềm tin và hy vọng.
Ngày Tết lại vui đây vì cũng có chút ít để mua sắm trong nhà, mọi thứ dường như chỉ đợi đến những ngày này để được bung ra, những chuyến xe chở hàng hóa tấp tập nối đuôi nhau như muốn nuốt chửng hết những số tiền trong bao cà phê đó. Nông dân thật thà là thế, họ chỉ biết cho giây phút hiện tại (mà không tiêu xài thì cũng có được đâu) và họ cứ ngồi chờ, ngồi đợi trong tia hy vọng mong manh cho sự tăng giá và một cuộc sống tươi đẹp hơn. Nhưng rồi, niềm hy vọng ấy lại “lặng câm” trong những lời hứa suông, trong sự trông chờ những đợt trợ giá hay mua tạm trữ ảo, hay sự trục lợi của những kẻ cầm đầu, trong những toan tính cắn nhiều, đớp nhiều trong phi vụ chứng khoán ngàn tỷ hay dự án bất động sản triệu đô, những con đường cao tốc với nhiều khúc quanh và sụt lún, những tòa nhà cao tầng nứt nẻ vô hồn và những con tàu mong ước vượt đại đại dương chưa một lần xuất bến đang ẩn mình chờ chết.
Ngày Tết bên mâm cơm cúng tổ, bên người thân, bên bạn bè lại mau chóng qua đi và để lại một khoảng trống vô hình và gánh nặng khổng lồ cứ như thế lại tiếp tục trong vòng xoáy mưu sinh. Chỉ mới tháng 3 thôi mà người ta đã phải đi mua phân thiếu rồi, người thì cầm luôn theo cả sổ gạo, số nước mắm, số khá giả hơn tý thì đợi đến tháng 7 tháng 8 tới mua hàng lãi suất cao. Nỗi buồn lại dần hiện lên trong đôi mắt thâm sâu tỏ vẻ bất bình, trong đôi bàn tay gầy héo vì những lao động cắt cành tỉa nhánh, trong những nhát cuốc phầm phập vào đống cỏ dại như để giải tỏa cơn tức giận.
Ánh mắt của chúng tôi cũng nhòa theo họ như có một sự đồng cảm nơi những con người cùng đứng bên một vực đáy của xã hội nhưng luôn xả thân hết mình chỉ để cho cuộc sống mưu sinh. Cũng từ chính nơi đây chúng tôi đã nhận ra sứ mệnh của mình: Hãy giải quyết vấn đề của chúng ta chứ đừng nên trông chờ vào ai đó. Ngày đó Vero đã bắt đầu cuộc hành trình của mình chỉ đơn giản bằng gói men Vi Sinh Cabi để giúp phân hủy vỏ cà phê làm phân sinh học là giải pháp canh tác bền vững nhằm trả màu lại cho đất, tăng năng suất và ổn định chất lượng đầu ra và đặc biệt là giảm được chi phí đầu vào cho người nông dân.
Ngày qua ngày chúng tôi vẫn thấy điều đó vẫn là chưa đủ mà chúng tôi sẽ phải tăng nhận thức cho người nông dân phải phát huy tối đa giá trị của hạt cà phê vì chính họ chính là nguồn cảm hứng và chân lý, là nơi hạt cà phê bắt đầu, còn chúng tôi sẽ là cầu nối để đưa giá trị hạt cà phê đích thực đó đến cho mọi người dù ở bất cứ nơi đâu và trả về đúng giá trị ngọc ngà của hạt cà phê hơn là món hàng buôn bán thuần túy. Và chính người tiêu dùng sẽ là người cảm nhận giá trị đó và thay mặt người tiêu dùng chúng tôi lại tiếp tục đưa giá trị phát sinh ngược lại cho người nông dân để họ tiếp tục cống hiến cho nhân loại thêm những điều tinh túy mới.
Băn khoăn liệu ta sẽ làm cách nào đây khi tôi chẳng thể nào uống nổi 1 hớp cà phê, tôi cố gắng mua 1 gói cà phê của 1 thương hiệu có uy tín bấy giờ, cà phê đây sao, điều gì hấp dẫn? Với tôi nó chỉ là màu đen và một vị đắng không hơn không kém. Cũng như cách mọi người thường gán ghép cà phê đen như địa ngục và đắng như tử thần. Vô hồn và lạnh lùng, tôi như muốn ném tất cả… tôi không thể … tôi không thể tiếp tục giúp người dân nếu như tôi vẫn không biết uống cà phê và nhận ra chân giá trị của nó. Có lẽ lời hứa giúp người nông dân thoát nghèo phải dừng lại đây thôi bởi tôi nhận ra rằng: bạn không thể cho đi điều bạn không có.
“Bạn không thể sẻ chia nếu bạn không thấu hiểu
Bạn không thể kết nối nếu bạn thiếu sự chân thành”
Tôi tạm gác lại giấc mơ vì không thể tìm thấy chân giá trị của hạt cà phê , tôi không thể tìm thấy niềm đam mê nào trong ấy, tôi không muốn lừa dối mọi người cái mà tôi không thể nào cảm nhận, một điều rất chắc chắn nếu không đam mê thì tôi sẽ bỏ cuộc giữa chừng lý do đơn giản là không có lý do để việc đó tồn tại. Tôi nhận thức rất rõ ràng tiền bạc chỉ là phương tiện, nếu có phương tiện nhưng không có mục đích sống thì tôi sẽ chẳng đi về đâu. Rất buồn nhưng tôi đành gác lại, thà làm kẻ thất hứa còn hơn làm kẻ lừa gạt ...
Bạn không thể kết nối nếu bạn thiếu sự chân thành”
Tôi tạm gác lại giấc mơ vì không thể tìm thấy chân giá trị của hạt cà phê , tôi không thể tìm thấy niềm đam mê nào trong ấy, tôi không muốn lừa dối mọi người cái mà tôi không thể nào cảm nhận, một điều rất chắc chắn nếu không đam mê thì tôi sẽ bỏ cuộc giữa chừng lý do đơn giản là không có lý do để việc đó tồn tại. Tôi nhận thức rất rõ ràng tiền bạc chỉ là phương tiện, nếu có phương tiện nhưng không có mục đích sống thì tôi sẽ chẳng đi về đâu. Rất buồn nhưng tôi đành gác lại, thà làm kẻ thất hứa còn hơn làm kẻ lừa gạt ...
Bén duyên
2 năm trôi qua, khi tôi đã 32 tuổi, cái tuổi đã thôi mộng mơ nhưng vẫn còn nhiều hoài bão. Tôi biết tôi đã gác lại giấc mơ, giấc mơ mang hạt cà phê vươn xa khỏi miền thôn quê vì tôi không thể cảm nhận điều thú vị nào trong đấy.
Nhưng có lẽ là do định mệnh sắp đặt, vào một ngày tiết tháng 3, trong một chuyến đi thăm khách hàng cũ - vị khách chuyên sản xuất cà phê Arabica nhân sống, tôi vô tình được gặp hạt cà phê trong một diện mạo khác. Họ vừa mới rang xong một mẫu thử, tôi được chính tay chạm vào và nâng niu trong lòng bàn tay. Đó là một cảm giác mềm mại, bồng bềnh, căng phồng và ấm áp lạ thường. Từng mùi hương nhẹ nhàng và ngọt ngào lan tỏa sâu thẳm đến mọi ngóc ngách của trái tim. Tôi dường như chìm đắm trong hương sắc hoàng dại ấy. Nó như một cô thôn nữ, không kiêu kì không phấn son nhưng hút hồn đến lạ thường bởi vẻ thơ ngây và trong sáng cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên. Cái hương thơm ấy khiến tôi ngẩn ngơ trong phút chốc, tôi chợt tự hỏi cà phê đây sao? Tôi kịp bừng tỉnh trở lại và nhận ra, đây rồi… đây là điều mà tôi muốn thấy trong hạt cà phê mà tôi từng ao ước.
Nhưng có lẽ là do định mệnh sắp đặt, vào một ngày tiết tháng 3, trong một chuyến đi thăm khách hàng cũ - vị khách chuyên sản xuất cà phê Arabica nhân sống, tôi vô tình được gặp hạt cà phê trong một diện mạo khác. Họ vừa mới rang xong một mẫu thử, tôi được chính tay chạm vào và nâng niu trong lòng bàn tay. Đó là một cảm giác mềm mại, bồng bềnh, căng phồng và ấm áp lạ thường. Từng mùi hương nhẹ nhàng và ngọt ngào lan tỏa sâu thẳm đến mọi ngóc ngách của trái tim. Tôi dường như chìm đắm trong hương sắc hoàng dại ấy. Nó như một cô thôn nữ, không kiêu kì không phấn son nhưng hút hồn đến lạ thường bởi vẻ thơ ngây và trong sáng cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên. Cái hương thơm ấy khiến tôi ngẩn ngơ trong phút chốc, tôi chợt tự hỏi cà phê đây sao? Tôi kịp bừng tỉnh trở lại và nhận ra, đây rồi… đây là điều mà tôi muốn thấy trong hạt cà phê mà tôi từng ao ước.
Tôi nhẹ nhàng xay ra, tiếng giòn tan kêu răng rắc như chạm theo từng nhịp đập trong tim. Tôi bỏ vào phin pha như cách người Việt hay làm và nhẹ nhàng đổ nước vào, mùi hương hoang dại ấy bay lên theo cách khác như kích thích mời chào. Tôi hồi hộp chờ đợi từng giọt giọt rơi, lòng như mất kiên nhẫn như chỉ để chực đưa vào miệng để khám phá xem điều gì tiếp. Nhịp đầu chạm môi là vị chua thanh thật tao nhã xen lẫn cái đắng dịu nhẹ và kết thúc bằng hậu vị ngọt ngào đầy lưu luyến. Tôi không thể cưỡng lại và nhấm nháp mãi đến khi cạn lúc nào không hay… Tôi như đê mê, rơi vào trạng thái miên man. Niềm hân hoan lan tỏa mọi ngóc ngách tâm hồn đó hoàn toàn khác xa với những gì tôi đã từng biết.
Định mệnh đã cho Tôi gặp 'Em', không phải vì Tôi có thể khoác lên 'Em' một tấm áo mới; Không! 'Em' không cần điều ấy vì trong 'Em' đã có quá đủ rồi. Tôi sẽ giữ nguyên bản sắc vốn có của 'Em' - sự mộc mạc, giản dị, đa sắc hương nhưng rất thanh tao và quyến rũ. Tôi như muốn thét lên với mọi người sự hiện diện của 'Em' nơi trần thế. 'Em' đã cho tôi cảm xúc mạnh mẽ đầy mê hoặc, và tôi tự nhủ rằng: Tôi sẽ mang 'Em' đi đến với tất cả mọi người ở bất cứ nơi đâu, bằng nhiều cách khác nhau, vào mọi khoảnh khắc của cuộc sống này để mọi người cảm giác sung sướng như tôi lúc này. Tôi sẽ gào lên cho cả Thế giới này biết về 'Em' và cả “Cha Mẹ của Em” nữa - những người đang âm thầm lặng lẽ trong cơn mưa gió để sinh ra 'Em' bằng tình yêu thương và cả sự tận tụy.
Mang giá trị thật đến cho người dùng
Ước mơ thèm khát chia sẻ cái mà tôi cảm thấy luôn xoáy sâu trong lòng... và Vero ra đời như thế đó.
Tôi gửi gắm tâm tư qua từng nét của logo với điểm nhấn là chiếc ly cà phê hình trái tim. Biểu tượng đơn giản đó nhắc nhở tôi hoài bão của mình: đích đến cuối cùng là lan tỏa được hương vị thuần túy của cà phê đi mọi nơi, và tất cả những gì tôi làm đều xuất phát từ tình yêu và sự tận tụy dâng hiến. Màu đỏ trong logo Vero thể hiện sự đam mê, nhiệt huyết, mong muốn được làm bạn đồng hành của người nông dân, của những ai cùng chung đam mê lan tỏa giá trị thật này; còn màu đen chính là sự thật, là chân lý, là kim chỉ nam trong hành trình chinh phục của tôi.
Tôi gửi gắm tâm tư qua từng nét của logo với điểm nhấn là chiếc ly cà phê hình trái tim. Biểu tượng đơn giản đó nhắc nhở tôi hoài bão của mình: đích đến cuối cùng là lan tỏa được hương vị thuần túy của cà phê đi mọi nơi, và tất cả những gì tôi làm đều xuất phát từ tình yêu và sự tận tụy dâng hiến. Màu đỏ trong logo Vero thể hiện sự đam mê, nhiệt huyết, mong muốn được làm bạn đồng hành của người nông dân, của những ai cùng chung đam mê lan tỏa giá trị thật này; còn màu đen chính là sự thật, là chân lý, là kim chỉ nam trong hành trình chinh phục của tôi.
Không biết bạn đã biết chưa, kể từ khi nhân loại chúng ta biết đến hạt cà phê, chúng ta đã xem nó như một tặng phẩm từ thiên nhiên ban tặng, và hằng bao đời hạt cà phê vẫn tồn tại theo cách đó. Có lẽ vì nó là một loại thức uống làm say lòng biết bao người bởi hương vị quyến rũ, ngọt ngào, sâu thẳm, bay bổng mà từ ngữ khó có thể diễn tả hết các trạng thái ấy.
Thế nhưng là một cường quốc xuất khẩu cà phê Robusta, ấy vậy mà dân ta phải uống những thứ cà phê “quái quỷ “ hằng ngày, mà muốn uống cà phê ngon thì phải nhập hàng ngàn tấn cà phê của các nước chưa hề có một cây cà phê như Ý, Mỹ,… Rõ ràng là quá phi lý nhưng tại sao lại như vậy?
Thế nhưng là một cường quốc xuất khẩu cà phê Robusta, ấy vậy mà dân ta phải uống những thứ cà phê “quái quỷ “ hằng ngày, mà muốn uống cà phê ngon thì phải nhập hàng ngàn tấn cà phê của các nước chưa hề có một cây cà phê như Ý, Mỹ,… Rõ ràng là quá phi lý nhưng tại sao lại như vậy?
Thứ nhất: Vì ham lợi nhuận nên các nhà rang xay chúng ta đã tạo ra những sản phẩm quá kém phẩm chất, giả tạo, thêm hương liệu và chất tạo màu khiến cà phê chúng ta uống vô cùng độc hại khó lường. Thêm vào đó các hàng quán muốn sản phẩm CỰC RẺ TIỀN để tăng lợi nhuận nên vô tình tiếp tay cho những người sản xuất bất chính.
Thứ hai: Chỉ có một SỐ ÍT nhà sản xuất lưu tâm đến chất lượng sản phẩm và đạt đến sự hiểu biết sâu sắc về hạt cà phê nhưng giá bán lại quá cao khiến cho nó không phù hợp với khả năng của đại đa số người Tiêu Dùng Việt Nam. Điều đó làm cho người Việt chúng ta rất khó để uống được một tách cà phê thực thụ.
Thứ ba: Gu thưởng thức cà phê của đại đa số người Việt Nam chúng ta thuộc loại không giống ai trên thế giới. Chính cái muốn của người tiêu dùng đã phần nào làm mất đi giá trị của hạt cà phê, họ muốn phải đen, phải thật đắng, phải sánh đặc, phải có nhiều bọt (dẫu không biết cái muốn ấy dùng để làm gì) và chính những cái “MUỐN” ấy đã vô tình hoặc cố ý làm mất đi giá trị thật của cà phê.
Thật ra cà phê có rất nhiều hương vị: Vị đắng của cà phê làm cho chúng ta cảm nhận được sự ngọt ngào sau đó, vị chua làm ta thấy cuộc đời thanh tao, mùi hương tự nhiên làm ta ngây ngất và dư vị đọng lại rất lâu. Cà phê đa sắc màu, đa hương vị là thế. Nó không chỉ có một màu đen buồn bã, màu nâu sữa êm đềm mà cả màu hồng hạnh phúc, màu đỏ hân hoan, màu xanh bình yên, màu trắng thanh sạch nữa các bạn ạ!
Thứ ba: Gu thưởng thức cà phê của đại đa số người Việt Nam chúng ta thuộc loại không giống ai trên thế giới. Chính cái muốn của người tiêu dùng đã phần nào làm mất đi giá trị của hạt cà phê, họ muốn phải đen, phải thật đắng, phải sánh đặc, phải có nhiều bọt (dẫu không biết cái muốn ấy dùng để làm gì) và chính những cái “MUỐN” ấy đã vô tình hoặc cố ý làm mất đi giá trị thật của cà phê.
Thật ra cà phê có rất nhiều hương vị: Vị đắng của cà phê làm cho chúng ta cảm nhận được sự ngọt ngào sau đó, vị chua làm ta thấy cuộc đời thanh tao, mùi hương tự nhiên làm ta ngây ngất và dư vị đọng lại rất lâu. Cà phê đa sắc màu, đa hương vị là thế. Nó không chỉ có một màu đen buồn bã, màu nâu sữa êm đềm mà cả màu hồng hạnh phúc, màu đỏ hân hoan, màu xanh bình yên, màu trắng thanh sạch nữa các bạn ạ!
Kết nối cảm xúc, xích lại gần nhau
Với sự chân thành, tâm huyết và tình yêu cháy bỏng dành cho cà phê, tôi muốn gắn kết tất cả những giá trị của hạt cà phê, từ những vùng nông thôn xa xôi, nơi hạt cà phê được tạo thành bằng mồ hôi, công sức của bao người, đến nơi hạt cà phê có thể mang đúng giá trị bởi những con người cùng đam mê, cùng chung lý tưởng và những người có khả năng cảm nhận, thấu hiểu, thưởng thức và đánh giá đúng chất lượng và giá trị của hạt cà phê. Chỉ những người cùng chung cảm xúc, cùng chung đam mê, cùng chung nỗi đau và cùng chung lý tưởng mới có thể đồng hành để lan tỏa. Vero mong muốn:
☕ Biến lý tưởng thành niềm tin
☕ Biến đam mê thành động lực
☕ Biến kiến thức thành hành trang
☕ Biến nguyên tắc thành con đường
☕ Biến ước mơ thành sứ mệnh
☕ Biến lý tưởng thành niềm tin
☕ Biến đam mê thành động lực
☕ Biến kiến thức thành hành trang
☕ Biến nguyên tắc thành con đường
☕ Biến ước mơ thành sứ mệnh
Tầm nhìn và sứ mệnh
Đằng sau những cảm xúc đã trải qua, những nỗi đau đã thấm thía và những câu chuyện muốn chia sẻ, Vero chỉ có một hoài bão duy nhất là lan tỏa được giá trị thật, câu chuyện thật về hạt cà phê đến mọi người ở bất kỳ đâu và làm cho mọi khoảnh khắc luôn trở nên tuyệt vời nhất.
Việc giúp hạt cà phê Việt giữ được tính 'thật', được đánh giá đúng và đủ không chỉ là sự cố gắng của người của người sản xuất, cũng chẳng phải dừng lại ở trách nhiệm của người tiêu dùng, mà còn của người nghiên cứu phát triển và truyền đạt, kết nối. Vero sinh ra để làm nhiệm vụ này. Đây chính là sứ mệnh cao cả của Vero.
Để luôn đảm bảo mình đang đi đúng hướng, Vero đặt cho mình 5 triết lý kinh doanh:
Việc giúp hạt cà phê Việt giữ được tính 'thật', được đánh giá đúng và đủ không chỉ là sự cố gắng của người của người sản xuất, cũng chẳng phải dừng lại ở trách nhiệm của người tiêu dùng, mà còn của người nghiên cứu phát triển và truyền đạt, kết nối. Vero sinh ra để làm nhiệm vụ này. Đây chính là sứ mệnh cao cả của Vero.
Để luôn đảm bảo mình đang đi đúng hướng, Vero đặt cho mình 5 triết lý kinh doanh:
Luôn gia tăng giá trị:
Người nông dân đã phải hi sinh quá nhiều nhưng tệ nhất là họ và giá trị họ tạo nên đã bị đánh giá sai bởi tôi trước đây, bởi thói quen uống cà phê kỳ lạ của người Việt ta. Cái Vero muốn làm là luôn gia tăng giá trị cho người nông dân, cho hạt cà phê, cũng là cho chính niềm tự hào của người Việt - quốc gia xuất khẩu cà phê hàng đầu thế giới.
Thấu hiểu:
Như đã kể với bạn, trước đây tôi từng xếp lại ước mơ giúp đỡ những người nông dân tần tảo trên khu vườn cà phê kia, vì tôi không cảm nhận được chút gì đặc biệt từ thức uống đen sì đắng ngắt kia. Tất cả là vì tôi chưa đủ thấu hiểu. Tôi tin rằng, muốn lan tỏa tinh hoa giá trị thật, mỗi người chúng ta, bạn đồng hành của tôi phải đủ thấu hiểu sự đa sắc màu, sự đê mê của cà phê.
Sẻ chia:
Vero không mong muốn mình dừng lại ở việc khám phá ra giá trị của hạt cà phê, cũng không mong muốn giữ lại những gì đã tìm được cho riêng mình. Tôi khao khát được chia sẻ để giá trị ấy luôn được phát triển lên từng ngày, có thể không phải bởi tôi, mà bởi đồng đội, con cháu của tôi - những người cùng chung hoài bão. Chỉ có như vậy thì công sức, mồ hôi, nước mắt của những con người đã tạo ra nó mới có ngày được đánh giá đúng, nếu không thì chẳng khác nào họ đang bị bóc lột sức lao động một cách tàn nhẫn, bởi chúng ta - người đã vô tình đánh giá thấp giá trị mà hạt cà phê mang lại.
Chân thành:
Chẳng phải tôi thích dông dài hay hoa mĩ cái giá trị của cà phê, nhưng vì tôi tin rằng, chỉ có việc chia sẻ thật chân thành, hành động thật chân thành, thì tôi mới có thể tạo được niềm tin và hi vọng cho người nông dân, có thể tìm được đồng đội cùng tôi lan tỏa, có thể để người tiêu dùng dễ dàng cảm nhận và để chúng ta thoát khỏi nỗi đau mua hàng nhập khẩu khi muốn thưởng thức giá trị thật của hạt cà phê, trong khi người Việt dư sức cung cấp được sản phẩm chất lượng hơn thế.
Yêu thương:
Điều cuối cùng Vero tạo dựng cho mình chính là tình yêu, sự chân thành và nhiệt huyết. Với trái tim ấm nóng, tôi, đội ngũ của tôi sẽ luôn luôn có thể tìm thấy con đường, thấy đích đến là ước mơ lan tỏa một cách chân thành nhất giá trị thậtcủa hạt cà phê. Yêu thương ở đây không chỉ là tình yêu với hạt cà phê, mà còn là với nhà nông, với bạn đồng hành và với cả những người tiêu dùng - những người sẽ giúp Vero đánh giá khách quan nhất và thật nhất những gì mà Vero đang làm, những giá trị mà Vero mang lại.
Người nông dân đã phải hi sinh quá nhiều nhưng tệ nhất là họ và giá trị họ tạo nên đã bị đánh giá sai bởi tôi trước đây, bởi thói quen uống cà phê kỳ lạ của người Việt ta. Cái Vero muốn làm là luôn gia tăng giá trị cho người nông dân, cho hạt cà phê, cũng là cho chính niềm tự hào của người Việt - quốc gia xuất khẩu cà phê hàng đầu thế giới.
Thấu hiểu:
Như đã kể với bạn, trước đây tôi từng xếp lại ước mơ giúp đỡ những người nông dân tần tảo trên khu vườn cà phê kia, vì tôi không cảm nhận được chút gì đặc biệt từ thức uống đen sì đắng ngắt kia. Tất cả là vì tôi chưa đủ thấu hiểu. Tôi tin rằng, muốn lan tỏa tinh hoa giá trị thật, mỗi người chúng ta, bạn đồng hành của tôi phải đủ thấu hiểu sự đa sắc màu, sự đê mê của cà phê.
Sẻ chia:
Vero không mong muốn mình dừng lại ở việc khám phá ra giá trị của hạt cà phê, cũng không mong muốn giữ lại những gì đã tìm được cho riêng mình. Tôi khao khát được chia sẻ để giá trị ấy luôn được phát triển lên từng ngày, có thể không phải bởi tôi, mà bởi đồng đội, con cháu của tôi - những người cùng chung hoài bão. Chỉ có như vậy thì công sức, mồ hôi, nước mắt của những con người đã tạo ra nó mới có ngày được đánh giá đúng, nếu không thì chẳng khác nào họ đang bị bóc lột sức lao động một cách tàn nhẫn, bởi chúng ta - người đã vô tình đánh giá thấp giá trị mà hạt cà phê mang lại.
Chân thành:
Chẳng phải tôi thích dông dài hay hoa mĩ cái giá trị của cà phê, nhưng vì tôi tin rằng, chỉ có việc chia sẻ thật chân thành, hành động thật chân thành, thì tôi mới có thể tạo được niềm tin và hi vọng cho người nông dân, có thể tìm được đồng đội cùng tôi lan tỏa, có thể để người tiêu dùng dễ dàng cảm nhận và để chúng ta thoát khỏi nỗi đau mua hàng nhập khẩu khi muốn thưởng thức giá trị thật của hạt cà phê, trong khi người Việt dư sức cung cấp được sản phẩm chất lượng hơn thế.
Yêu thương:
Điều cuối cùng Vero tạo dựng cho mình chính là tình yêu, sự chân thành và nhiệt huyết. Với trái tim ấm nóng, tôi, đội ngũ của tôi sẽ luôn luôn có thể tìm thấy con đường, thấy đích đến là ước mơ lan tỏa một cách chân thành nhất giá trị thậtcủa hạt cà phê. Yêu thương ở đây không chỉ là tình yêu với hạt cà phê, mà còn là với nhà nông, với bạn đồng hành và với cả những người tiêu dùng - những người sẽ giúp Vero đánh giá khách quan nhất và thật nhất những gì mà Vero đang làm, những giá trị mà Vero mang lại.